Đã gần hai giờ sáng mà Hằng
vẫn không tài nào ngủ được. Cánh cửa ban công khép hờ, ánh trăng sáng
lọt vào lưa thưa qua những khe hở. Hằng ngồi dậy lần mò bật công tắc
đèn, chị Hà trở mình nhăn nhó. Hằng lôi từ ngăn kéo ra lá thư tay của
Tùng gửi cho cô mà chiều nay Hằng không đủ dũng cảm để đọc nó. Đắn đo
một lát rồi Hằng cũng với lấy con dao rọc giấy trên mặt bàn. Những đường
dao lia sắc nhọn, lá thư dần hiện ra với những nét chữ quen thuộc:
“Hằng thân mến!
Anh không biết trái tim của em đang ở đâu giữa biển người mênh mông? Anh
không biết tất cả những gì chúng ta đã từng có với nhau có ý nghĩa gì
hay không? Nhưng nếu một ngày em đọc được lá thư này em sẽ biết: Anh đã
yêu. “Phải chăng mỗi con người đều có thể ra đi với điều vô giá ấy?”
Anh không phải là một người đàn ông hoàn hảo. Anh không đẹp trai - Anh
biết rõ điều ấy ngay cả khi em cố an ủi anh rằng: “Anh có nét duyên ngầm
mà phải nhìn sâu, đào kỹ mới có thể nhận ra”. Anh không có tiền- Anh
mới ra trường, mọi thứ với anh chỉ đang bắt đầu, cuộc sống của anh vẫn
còn tồn tại ở thì tương lai xa. Còn em lại là một cô gái quá hoàn hảo.
Em là á khôi của một trường đại học danh tiếng. Em rất thông minh. Em
nói tiếng Anh như gió và hát tiếng Nga thì y hệt một người bản xứ. Vây
quanh em có biết bao người đàn ông sáng giá. Ánh sáng tỏa ra từ một
người trong số họ thôi cũng đủ làm ngọn nến là anh đây vụt tắt. Thế
nhưng em lại lựa chọn anh. Có lẽ đó là một sự nhầm lẫn hay cũng có thể
là một trò đùa trớ trêu của số phận. Nhưng anh biết ơn điều đó.
Mỗi ngày trôi qua anh luôn nỗ lực và cố gắng hết mình để có thể xứng
đáng với tình yêu em dành cho anh. Anh làm việc nhiều hơn 20 giờ mỗi
ngày. Anh chấp nhận “trùng tu” lại nhan sắc, mặc những trang phục trẻ
trung hiện đại nhưng hại tiền. Anh xức cả nước hoa đàn ông - dù thứ
hương thơm nhân tạo đó luôn khiến mũi anh bị dị ứng. Tất cả chỉ để khi
đi bên anh, em không phải cúi mặt ngượng ngùng. Nhưng bây giờ thì anh
biết mình nên dừng lại. Anh phải trả em về với những - ngày – không-
anh, để em có thể tìm kiếm cho mình hạnh phúc đích thực.
Từ bỏ em là một việc làm không dễ. Hình bóng em có ở khắp mọi nơi: trên
những con đường anh qua, trong những trang sách em từng lật dở, chiếc
ghế gỗ em vẫn ngồi, bài hát "Đôi bờ" em ưa thích, con mèo trắng hàng xóm
mà mỗi lần tới chơi nhà anh, em thường hay cưng nựng,… Nhưng có một sự
thực luôn hiện hữu buộc anh phải chấp nhận đó là em không thuộc về anh.
Nếu ngày nào đó em còn nhớ đến anh, thì xin em hãy tin một điều: Anh đã ra đi với trái tim mỉm cười… Chúc em hạnh phúc!”.
Những dòng chữ cuối cùng cứ nhòe đi trong mắt Hằng. Tiếng cô nức nở phá tan giấc ngủ của màn đêm yên tĩnh.
***
Cô Ngân Hoa dạy môn Phong cách học Tiếng Việt vẫn hay khen Hằng là có
gương mặt đẹp như trăng rằm. Cả lớp gật gù cho là chí phải. Từ sau khi
đăng quang ngôi vị á khôi của trường và giật liền một lúc hai giải phụ
danh giá là gương mặt khả ái và nụ cười ấn tượng, rồi trở thành người
mẫu độc quyền cho một hãng trang sức nổi tiếng, Hằng đã trở thành một
cái tên vô cùng hot. Xinh đẹp và thông minh khác xa với một số chân dài
chỉ có cái mã bề ngoài bao bọc nên Hằng được khá nhiều đại gia săn đón
nhưng cô chẳng gật đầu đồng ý yêu ai mà cũng chẳng từ chối bất kỳ một
người nào. Nguyên tắc sống của Hằng là: “Chỉ nhận mà không cho, ỡm ờ nửa
vời cho chúng nó tha hồ mà ôm mộng”.
Anh phải trả em về với những - ngày – không- anh (Ảnh minh họa)
Thế rồi Hằng tình cờ gặp Tùng trong lớp học nghiệp vụ báo chí, anh chàng
lớp trưởng hoạt bát và năng động chỉ tiếc là vẻ bề ngoài hơi xí trai.
Nhưng Hằng hay để ý người con trai ấy vì điều gì thì chính cô cũng chẳng
thể lý giải nổi. Đôi khi là ánh mắt trầm trồ thán phục vì những ý kiến
thông minh bất ngờ của Tùng, khi khác lại là nụ cười hóm hỉnh vì một
hành động ngốc nghếch nào đó của anh ta như: vì quá chú ý tới bài giảng
mà chàng ngậm nhầm đầu bút làm cái lưỡi xanh lè mực hoặc nhanh nhảu dơ
tay phát biểu nhưng cuối cùng lại đứng im lìm như thóc ngâm vì một lí do
rất chi là củ chuối: “Em nghe nhầm câu hỏi, câu này thì em chưa nghĩ
ra”. Để rồi… khi hai tháng học kết thúc, đôi lúc Hằng bỗng thấy nhớ vu
vơ một người rất xa và rất lạ, nhớ buổi văn nghệ chia tay Tùng đệm đàn
ghi ta rất “nuột” và Hằng ngồi bên cạnh cháy hết mình trong ca khúc Đôi
bờ:
“Ночь была с ливнями и трава в росе.
Про меня "счастливая" говорили все.
И сама я верила сердьцу вопреки,
Мы с тобой два берега у одной реки…
(Đêm dài qua, dưới mưa rơi, em mong chờ anh tới
Cây cỏ hoa như nói nên lời em hạnh phúc nhất đời
Lòng em riêng biết có yêu anh,
Giữa tình đôi lứa ta,
Một dòng sông sóng nước long lanh, đôi bờ đâu cách xa...)
Lần chạm mặt thứ hai của họ là ở lớp học khiêu vũ. Hằng há hốc miệng
không tin nổi vào mắt mình. Tùng như biến thành một con người hoàn toàn
mới lạ. Anh chàng hóa thân thành một vũ công đang di chuyển với những
bước nhảy uyển chuyển và điêu luyện theo tiếng nhạc ngân nga.
- Tình cờ quá nhỉ, lại gặp em nữa rồi!
Tùng xòe tay và nháy mắt với Hằng. Chẳng hiểu sao lúc ấy Hằng lại phát
ngôn một câu cực kỳ vô duyên và kỳ cục mà ba tháng sau nó đã trở thành
câu thần chú trói chân trái tim kiêu kỳ của cô.
- Nếu mình gặp nhau tới lần thứ ba thì khéo em yêu anh mất.
Tùng cười tinh quái. Nụ cười tuy không đẹp trai long lanh nhưng lại có sức mê hoặc đến chết người.
Lần thứ ba họ gặp nhau là ở một cửa hàng chụp ảnh nhỏ trên đường Xuân
Thủy. Hằng đang chuẩn bị một bộ ảnh để nộp dự thi: “Nữ sinh áo dài” do
trường tổ chức. Còn Tùng tất nhiên là vào vai "ông thợ chụp ảnh nghiệp
dư nhưng rất có tài" - theo lời cô bạn thân của Hằng.
- Anh đúng là đa tài thật.
- Thế anh chưa giới thiệu với em, anh xuất thân là sinh viên khoa nhiếp ảnh à?
Một tháng sau, Hằng nhận lời yêu Tùng. Sân vận động Mỹ Đình hôm ấy ngập
đầy gió yêu thương. Sau đó Hằng mới phát hiện ra một “sự thật phũ phàng”
là ba lần tình cờ gặp gỡ ấy không phải là do ông trời sắp đặt như cô
vẫn nghĩ mà do bàn tay của một người tạo ra. Tùng đã thích Hằng ngay từ
những ngày anh theo chân mấy thằng bạn sang trường cô xem thi miss. Anh
đã cưa cẩm cô theo cái cách của riêng mình là làm cô phải chủ động nhớ
đến anh. Nếu anh thực sự được cô chú ý tới thì anh sẽ dũng cảm tiến thêm
một bước nữa, còn nếu không anh sẽ âm thầm rút lui. Tùng không ngờ ngôi
sao may mắn đã nhân đôi hạnh phúc cho anh.
Tuy nhiên dù đã nhận lời yêu Tùng nhưng Hằng vẫn sợ sệt trước những ánh
mắt dò xét của mọi người, những lời xì xầm bàn tán: “Đẹp thế mà đi yêu
đứa xấu mù. Đúng là đôi đũa lệch” hay “bông hoa nhài đem cắm bãi cứt
trâu”. Mặt khác, Hằng quá tham lam, cô muốn có Tùng nhưng đồng thời lại
không muốn đánh mất những người đàn ông giàu có vây xung quanh mình.
Hằng không nỡ từ chối họ vì đắn đo tiếc rẻ, vì suy tính cho một tương
lai giàu sang, đầy đủ mà nếu giờ cô gạt bỏ hết thì sau này lại sợ sẽ
phải hối tiếc. Vì vậy Hằng tìm mọi cách để dấu nhẹm việc mình đang yêu
Tùng với lý do: “Bố mẹ em cấm tiệt chuyện yêu đương khi còn đang đi học.
Em sợ mọi người biết rồi sẽ đổn thổi đến tai bố mẹ. Đợi một thời gian
nữa ra trường em sẽ công khai mối quan hệ của chúng mình".
Tùng không hề hay biết những toan tính trong đầu người yêu nên anh chấp
nhận làm người tình trong bóng tối của Hằng. Những lần tới đón cô ở
trường, Tùng luôn phải đứng ở những chỗ thật khuất để bạn bè cô không
phát hiện ra, đi chơi thì Hằng luôn chọn những địa điểm xa tít tắp, ít
người quen của cô lui tới… Chưa dừng lại đó, Hằng còn thường xuyên nhận
lời mời đi ăn, đi chơi của những anh chàng đại gia đang tìm cách tán
tỉnh cô, toàn những nhà hàng sang trọng mà Tùng không đủ sức đưa cô tới.
Sau những lần ấy, Hằng cũng cảm thấy có lỗi và áy náy rất nhiều với
Tùng. Nhưng rồi cô lại tự huyễn hoặc mình là chỉ đi với tư cách là anh
em bè bạn thôi. Hằng bảo “Chẳng lẽ khi yêu thì người ta không được gặp
bạn khác giới hay sao?”. Xong, cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra,
vào một ngày chủ nhật khi đang ăn tối với Tùng thì Hằng bất ngờ gặp
Hoàng Long - vị giám đốc trẻ và đào hoa nơi công ty cô đang thực tập.
Hằng vẫn nói với Long là cô chưa có người yêu để anh ta chú ý tới mình
vì Long từng nói hắn không thích những “bông hoa đã có chủ”. Hằng muốn
lợi dụng tình cảm của Long để được nhận vào làm sau khi ra trường. Long
tiến tới bàn Hằng và chìa tay ra rất lịch sự, ánh mắt hắn dò xét:
- Không ngờ lại được gặp em ở đây. Còn vị này là…
Hằng không đủ dũng cảm để đường đường chính chính giới thiệu với Long
đây là người yêu của mình. Cô sợ cánh cửa tương lai sẽ đóng sập lại với
mình không thương tiếc. Đúng lúc ấy thì Tùng lên tiếng:
- Chào anh, tôi là anh họ của Hằng.
Như cởi bỏ được mối dây nghi ngờ vì Long hoàn toàn tin tưởng là chẳng có
thằng đàn ông nào lại tự nhận mình là anh trai của người yêu trước mặt
tình địch. Long cười sảng khoái và mời Tùng một ly. Anh ta còn thao thao
bất tuyệt nói về mối quan hệ giữa mình với Hằng, và nhấm nháy nhờ Tùng
làm chân gỗ để tán “cô em gái kiêu kỳ của anh”. Chỉ đến khi Hằng nói:
- Đủ rồi, em và anh Tùng đang đợi bạn. Anh không phiền thì giấu mặt cho.
Khi đó, Long mới chịu quay về chỗ cũ. Bữa ăn qua đi trong sự im lặng
tuyệt đối. Mọi thứ nuốt vào đều có vị đắng ngắt đến khó chịu. Hằng cúi
gằm mặt, cô không dám đối diện với Tùng. Hóa ra bấy lâu nay những việc
Hằng làm Tùng đều biết hết. Anh chỉ đang chờ đợi ở cô sự hối lỗi và thay
đổi nhưng kết quả Hằng đã làm tổn thương Tùng sâu sắc. Ngày hôm nay đã
chấm dứt hoàn toàn tình yêu và sự tin tưởng trong anh. Tùng đưa Hằng về
nhà, suốt chặng đường dài từ Hồ Gươm về đến Cầu Giấy, cô gục mặt vào vai
anh khóc nức nở. Cô không có tư cách để nói với anh hai tiếng xin lỗi.
***
Năm giờ sáng, Hằng đã đọc đi đọc lại bức thư hàng chục lần. Cô đưa mắt
ngắm nhìn những món quà lưu niệm của hai người: con cá sấu màu xanh rêu,
cặp cốc không quai và sứt miệng làm chung ở làng gốm Bát Tràng, những
tấm thiệp hand made tự tay Tùng phơi khô cánh hoa hồng và cỏ may làm
tặng cô… Cô nợ người đàn ông này một tấm chân tình.
vẫn không tài nào ngủ được. Cánh cửa ban công khép hờ, ánh trăng sáng
lọt vào lưa thưa qua những khe hở. Hằng ngồi dậy lần mò bật công tắc
đèn, chị Hà trở mình nhăn nhó. Hằng lôi từ ngăn kéo ra lá thư tay của
Tùng gửi cho cô mà chiều nay Hằng không đủ dũng cảm để đọc nó. Đắn đo
một lát rồi Hằng cũng với lấy con dao rọc giấy trên mặt bàn. Những đường
dao lia sắc nhọn, lá thư dần hiện ra với những nét chữ quen thuộc:
“Hằng thân mến!
Anh không biết trái tim của em đang ở đâu giữa biển người mênh mông? Anh
không biết tất cả những gì chúng ta đã từng có với nhau có ý nghĩa gì
hay không? Nhưng nếu một ngày em đọc được lá thư này em sẽ biết: Anh đã
yêu. “Phải chăng mỗi con người đều có thể ra đi với điều vô giá ấy?”
Anh không phải là một người đàn ông hoàn hảo. Anh không đẹp trai - Anh
biết rõ điều ấy ngay cả khi em cố an ủi anh rằng: “Anh có nét duyên ngầm
mà phải nhìn sâu, đào kỹ mới có thể nhận ra”. Anh không có tiền- Anh
mới ra trường, mọi thứ với anh chỉ đang bắt đầu, cuộc sống của anh vẫn
còn tồn tại ở thì tương lai xa. Còn em lại là một cô gái quá hoàn hảo.
Em là á khôi của một trường đại học danh tiếng. Em rất thông minh. Em
nói tiếng Anh như gió và hát tiếng Nga thì y hệt một người bản xứ. Vây
quanh em có biết bao người đàn ông sáng giá. Ánh sáng tỏa ra từ một
người trong số họ thôi cũng đủ làm ngọn nến là anh đây vụt tắt. Thế
nhưng em lại lựa chọn anh. Có lẽ đó là một sự nhầm lẫn hay cũng có thể
là một trò đùa trớ trêu của số phận. Nhưng anh biết ơn điều đó.
Mỗi ngày trôi qua anh luôn nỗ lực và cố gắng hết mình để có thể xứng
đáng với tình yêu em dành cho anh. Anh làm việc nhiều hơn 20 giờ mỗi
ngày. Anh chấp nhận “trùng tu” lại nhan sắc, mặc những trang phục trẻ
trung hiện đại nhưng hại tiền. Anh xức cả nước hoa đàn ông - dù thứ
hương thơm nhân tạo đó luôn khiến mũi anh bị dị ứng. Tất cả chỉ để khi
đi bên anh, em không phải cúi mặt ngượng ngùng. Nhưng bây giờ thì anh
biết mình nên dừng lại. Anh phải trả em về với những - ngày – không-
anh, để em có thể tìm kiếm cho mình hạnh phúc đích thực.
Từ bỏ em là một việc làm không dễ. Hình bóng em có ở khắp mọi nơi: trên
những con đường anh qua, trong những trang sách em từng lật dở, chiếc
ghế gỗ em vẫn ngồi, bài hát "Đôi bờ" em ưa thích, con mèo trắng hàng xóm
mà mỗi lần tới chơi nhà anh, em thường hay cưng nựng,… Nhưng có một sự
thực luôn hiện hữu buộc anh phải chấp nhận đó là em không thuộc về anh.
Nếu ngày nào đó em còn nhớ đến anh, thì xin em hãy tin một điều: Anh đã ra đi với trái tim mỉm cười… Chúc em hạnh phúc!”.
Những dòng chữ cuối cùng cứ nhòe đi trong mắt Hằng. Tiếng cô nức nở phá tan giấc ngủ của màn đêm yên tĩnh.
***
Cô Ngân Hoa dạy môn Phong cách học Tiếng Việt vẫn hay khen Hằng là có
gương mặt đẹp như trăng rằm. Cả lớp gật gù cho là chí phải. Từ sau khi
đăng quang ngôi vị á khôi của trường và giật liền một lúc hai giải phụ
danh giá là gương mặt khả ái và nụ cười ấn tượng, rồi trở thành người
mẫu độc quyền cho một hãng trang sức nổi tiếng, Hằng đã trở thành một
cái tên vô cùng hot. Xinh đẹp và thông minh khác xa với một số chân dài
chỉ có cái mã bề ngoài bao bọc nên Hằng được khá nhiều đại gia săn đón
nhưng cô chẳng gật đầu đồng ý yêu ai mà cũng chẳng từ chối bất kỳ một
người nào. Nguyên tắc sống của Hằng là: “Chỉ nhận mà không cho, ỡm ờ nửa
vời cho chúng nó tha hồ mà ôm mộng”.
Anh phải trả em về với những - ngày – không- anh (Ảnh minh họa)
Thế rồi Hằng tình cờ gặp Tùng trong lớp học nghiệp vụ báo chí, anh chàng
lớp trưởng hoạt bát và năng động chỉ tiếc là vẻ bề ngoài hơi xí trai.
Nhưng Hằng hay để ý người con trai ấy vì điều gì thì chính cô cũng chẳng
thể lý giải nổi. Đôi khi là ánh mắt trầm trồ thán phục vì những ý kiến
thông minh bất ngờ của Tùng, khi khác lại là nụ cười hóm hỉnh vì một
hành động ngốc nghếch nào đó của anh ta như: vì quá chú ý tới bài giảng
mà chàng ngậm nhầm đầu bút làm cái lưỡi xanh lè mực hoặc nhanh nhảu dơ
tay phát biểu nhưng cuối cùng lại đứng im lìm như thóc ngâm vì một lí do
rất chi là củ chuối: “Em nghe nhầm câu hỏi, câu này thì em chưa nghĩ
ra”. Để rồi… khi hai tháng học kết thúc, đôi lúc Hằng bỗng thấy nhớ vu
vơ một người rất xa và rất lạ, nhớ buổi văn nghệ chia tay Tùng đệm đàn
ghi ta rất “nuột” và Hằng ngồi bên cạnh cháy hết mình trong ca khúc Đôi
bờ:
“Ночь была с ливнями и трава в росе.
Про меня "счастливая" говорили все.
И сама я верила сердьцу вопреки,
Мы с тобой два берега у одной реки…
(Đêm dài qua, dưới mưa rơi, em mong chờ anh tới
Cây cỏ hoa như nói nên lời em hạnh phúc nhất đời
Lòng em riêng biết có yêu anh,
Giữa tình đôi lứa ta,
Một dòng sông sóng nước long lanh, đôi bờ đâu cách xa...)
Lần chạm mặt thứ hai của họ là ở lớp học khiêu vũ. Hằng há hốc miệng
không tin nổi vào mắt mình. Tùng như biến thành một con người hoàn toàn
mới lạ. Anh chàng hóa thân thành một vũ công đang di chuyển với những
bước nhảy uyển chuyển và điêu luyện theo tiếng nhạc ngân nga.
- Tình cờ quá nhỉ, lại gặp em nữa rồi!
Tùng xòe tay và nháy mắt với Hằng. Chẳng hiểu sao lúc ấy Hằng lại phát
ngôn một câu cực kỳ vô duyên và kỳ cục mà ba tháng sau nó đã trở thành
câu thần chú trói chân trái tim kiêu kỳ của cô.
- Nếu mình gặp nhau tới lần thứ ba thì khéo em yêu anh mất.
Tùng cười tinh quái. Nụ cười tuy không đẹp trai long lanh nhưng lại có sức mê hoặc đến chết người.
Lần thứ ba họ gặp nhau là ở một cửa hàng chụp ảnh nhỏ trên đường Xuân
Thủy. Hằng đang chuẩn bị một bộ ảnh để nộp dự thi: “Nữ sinh áo dài” do
trường tổ chức. Còn Tùng tất nhiên là vào vai "ông thợ chụp ảnh nghiệp
dư nhưng rất có tài" - theo lời cô bạn thân của Hằng.
- Anh đúng là đa tài thật.
- Thế anh chưa giới thiệu với em, anh xuất thân là sinh viên khoa nhiếp ảnh à?
Một tháng sau, Hằng nhận lời yêu Tùng. Sân vận động Mỹ Đình hôm ấy ngập
đầy gió yêu thương. Sau đó Hằng mới phát hiện ra một “sự thật phũ phàng”
là ba lần tình cờ gặp gỡ ấy không phải là do ông trời sắp đặt như cô
vẫn nghĩ mà do bàn tay của một người tạo ra. Tùng đã thích Hằng ngay từ
những ngày anh theo chân mấy thằng bạn sang trường cô xem thi miss. Anh
đã cưa cẩm cô theo cái cách của riêng mình là làm cô phải chủ động nhớ
đến anh. Nếu anh thực sự được cô chú ý tới thì anh sẽ dũng cảm tiến thêm
một bước nữa, còn nếu không anh sẽ âm thầm rút lui. Tùng không ngờ ngôi
sao may mắn đã nhân đôi hạnh phúc cho anh.
Tuy nhiên dù đã nhận lời yêu Tùng nhưng Hằng vẫn sợ sệt trước những ánh
mắt dò xét của mọi người, những lời xì xầm bàn tán: “Đẹp thế mà đi yêu
đứa xấu mù. Đúng là đôi đũa lệch” hay “bông hoa nhài đem cắm bãi cứt
trâu”. Mặt khác, Hằng quá tham lam, cô muốn có Tùng nhưng đồng thời lại
không muốn đánh mất những người đàn ông giàu có vây xung quanh mình.
Hằng không nỡ từ chối họ vì đắn đo tiếc rẻ, vì suy tính cho một tương
lai giàu sang, đầy đủ mà nếu giờ cô gạt bỏ hết thì sau này lại sợ sẽ
phải hối tiếc. Vì vậy Hằng tìm mọi cách để dấu nhẹm việc mình đang yêu
Tùng với lý do: “Bố mẹ em cấm tiệt chuyện yêu đương khi còn đang đi học.
Em sợ mọi người biết rồi sẽ đổn thổi đến tai bố mẹ. Đợi một thời gian
nữa ra trường em sẽ công khai mối quan hệ của chúng mình".
Tùng không hề hay biết những toan tính trong đầu người yêu nên anh chấp
nhận làm người tình trong bóng tối của Hằng. Những lần tới đón cô ở
trường, Tùng luôn phải đứng ở những chỗ thật khuất để bạn bè cô không
phát hiện ra, đi chơi thì Hằng luôn chọn những địa điểm xa tít tắp, ít
người quen của cô lui tới… Chưa dừng lại đó, Hằng còn thường xuyên nhận
lời mời đi ăn, đi chơi của những anh chàng đại gia đang tìm cách tán
tỉnh cô, toàn những nhà hàng sang trọng mà Tùng không đủ sức đưa cô tới.
Sau những lần ấy, Hằng cũng cảm thấy có lỗi và áy náy rất nhiều với
Tùng. Nhưng rồi cô lại tự huyễn hoặc mình là chỉ đi với tư cách là anh
em bè bạn thôi. Hằng bảo “Chẳng lẽ khi yêu thì người ta không được gặp
bạn khác giới hay sao?”. Xong, cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra,
vào một ngày chủ nhật khi đang ăn tối với Tùng thì Hằng bất ngờ gặp
Hoàng Long - vị giám đốc trẻ và đào hoa nơi công ty cô đang thực tập.
Hằng vẫn nói với Long là cô chưa có người yêu để anh ta chú ý tới mình
vì Long từng nói hắn không thích những “bông hoa đã có chủ”. Hằng muốn
lợi dụng tình cảm của Long để được nhận vào làm sau khi ra trường. Long
tiến tới bàn Hằng và chìa tay ra rất lịch sự, ánh mắt hắn dò xét:
- Không ngờ lại được gặp em ở đây. Còn vị này là…
Hằng không đủ dũng cảm để đường đường chính chính giới thiệu với Long
đây là người yêu của mình. Cô sợ cánh cửa tương lai sẽ đóng sập lại với
mình không thương tiếc. Đúng lúc ấy thì Tùng lên tiếng:
- Chào anh, tôi là anh họ của Hằng.
Như cởi bỏ được mối dây nghi ngờ vì Long hoàn toàn tin tưởng là chẳng có
thằng đàn ông nào lại tự nhận mình là anh trai của người yêu trước mặt
tình địch. Long cười sảng khoái và mời Tùng một ly. Anh ta còn thao thao
bất tuyệt nói về mối quan hệ giữa mình với Hằng, và nhấm nháy nhờ Tùng
làm chân gỗ để tán “cô em gái kiêu kỳ của anh”. Chỉ đến khi Hằng nói:
- Đủ rồi, em và anh Tùng đang đợi bạn. Anh không phiền thì giấu mặt cho.
Khi đó, Long mới chịu quay về chỗ cũ. Bữa ăn qua đi trong sự im lặng
tuyệt đối. Mọi thứ nuốt vào đều có vị đắng ngắt đến khó chịu. Hằng cúi
gằm mặt, cô không dám đối diện với Tùng. Hóa ra bấy lâu nay những việc
Hằng làm Tùng đều biết hết. Anh chỉ đang chờ đợi ở cô sự hối lỗi và thay
đổi nhưng kết quả Hằng đã làm tổn thương Tùng sâu sắc. Ngày hôm nay đã
chấm dứt hoàn toàn tình yêu và sự tin tưởng trong anh. Tùng đưa Hằng về
nhà, suốt chặng đường dài từ Hồ Gươm về đến Cầu Giấy, cô gục mặt vào vai
anh khóc nức nở. Cô không có tư cách để nói với anh hai tiếng xin lỗi.
***
Năm giờ sáng, Hằng đã đọc đi đọc lại bức thư hàng chục lần. Cô đưa mắt
ngắm nhìn những món quà lưu niệm của hai người: con cá sấu màu xanh rêu,
cặp cốc không quai và sứt miệng làm chung ở làng gốm Bát Tràng, những
tấm thiệp hand made tự tay Tùng phơi khô cánh hoa hồng và cỏ may làm
tặng cô… Cô nợ người đàn ông này một tấm chân tình.