1. Cái áo
Anh
còn nhớ đó là buổi sáng ngày chủ nhật, trời nắng trong, tiếng radio
chạy rọt rẹt bản tin đều đều, cầm điện thoại trong tay anh gửi một dòng
tin nhắn " Anh và em không hợp nhau, mong em tìm người khác tốt hơn,
sim này anh hủy trong 30 giây, đừng tìm anh vô ích". Tin nhắn gửi đi
rồi, sim đã hủy rồi mà trong lòng anh trống rỗng như một buổi chiều
hoang hoải. " Không cảm giác", anh cười nhạt một mình rồi chậm thở dài
nặng nhọc…
Anh
nghe tin về nàng đều đặn. Nàng vật vã đau đớn, khóc lóc, chửi rủa anh,
những tưởng nàng không sống nổi. Nàng bổ đi tìm anh ở những nơi nàng
biết. Nàng nốc rượu và khóc lóc. Rồi nàng lại yêu đời. Bốn tháng sau
nàng xúng xính người yêu mới, còn anh đơn độc mang nỗi đau nhàu nhĩ…
2. Định mệnh
Ngoại bệnh.
Trong
nhà nhiều người lắm, giọng đọc kinh cứ rì rầm. Ngoại bảo nó đến ngồi
bên. Bàn tay bé xíu của nó cầm bàn tay chai sần của ngoại lắc lắc, rồi
thiếp đi lúc nào không biết. Khi tỉnh dậy, nó thảng thốt:
-Ngoại ơi!
Gần hai mươi năm sau, như định mệnh, mẹ cũng bị ung thư như ngoại.
Nó cầm bàn tay gầy gò của mẹ:
-Mẹ ơi, con không ngủ quên đâu!
3. Khác nhau
"Mẹ ơi cho tiền con đóng học phí!". Cô bé ríu rít chạy tới bên mẹ
"Bao nhiêu?". Giọng mẹ lạnh tanh.
"Hai triệu". Cô bé đáp.
Mẹ với lấy cái túi treo trên giá móc đồ, rút ra một cái ví to màu đen.
"Năm triệu đấy con đóng học phí còn dư thì để tiêu vặt".
"Dzạ thank you momy !". Cô bé hí hửng cầm những tờ bạc phẳng lì thơm tho với những kế hoạch vui chơi mua sắm cùng với lũ bạn…
Trong lúc đó…
"Mẹ ơi mai là đến hạn đóng học phí rồi ạ…". Cậu bé nhỏ nhẹ nói, mặt hơi cúi xuống.
"Ờ…hai
trăm ngàn hả con…". Mẹ nói rồi móc ra từ trong túi quần ra một sắp
tiền nhàu nát, không có tờ tiền nào mệnh giá lớn hơn 20 nghìn cả.
Mẹ đếm đi đếm lại một hồi rồi đưa cho cậu bé một xấp tiền lẻ, cậu bé nhìn khuôn mặt lo âu của mẹ rồi lặng lẽ bước vào phòng.
Mẹ
cậu bé thì ngồi trong căn bếp nhỏ và đau nhói con tim khi nghĩ về hoàn
cảnh gia đình mình, về cậu con trai phải chịu nhiều thiệt thòi so với
chúng bạn…
4. Chỉ có một người thôi
Người đến dự đám cưới khá đông. Ông hàng xóm gọi bác làm công đến và bảo:
- Này, anh đi xem xem có bao nhiêu người đến dự đám cưới bên ấy.
Bác
làm công ra đi. Bác để lên ngưỡng cửa một khúc gỗ và ngồi lên bờ tường
đợi khách khứa ra khỏi nhà. Họ bắt đầu ra về. Ai đi ra cũng vấp phải
khúc gỗ, văng lên chửi và lại tiếp tục đi. Chỉ có một bà lão vấp phải
khúc gỗ, liền quay lại đẩy khúc gỗ sang bên.
Bác làm công trở về gặp người chủ.
Người chủ hỏi:
- Ở bên ấy có nhiều người không?
Bác làm công trả lời:
- Chỉ có mỗi một người mà lại là bà lão.
- Tại sao vậy?
-
Bởi vì tôi để khúc gỗ bên thềm nhà, tất cả đều vấp phải, nhưng cũng
chẳng ai buồn dẹp đi. Thế thì lũ cừu cũng làm như vậy. Nhưng một bà lão
đã dẹp khúc gỗ sang bên để người khác khỏi vấp ngã.
Chỉ có con người mới làm như vậy. Một mình bà lão là người.
5.Chuyện cái vé
Một người cha dắt đứa con 6 tuổi đi sở thú chơi. Đến quầy bán vé, người cha dừng lại đọc bảng giá:
"Người lớn: $10.00
Trẻ em trên 5 tuổi: $5.00
Trẻ em dưới 5 tuổi: Miễn phí"
Đọc xong, ông nói với người bán vé:
- Cho tôi 1 vé người lớn và 1 vé trẻ em trên 5 tuổi.
- Con ông trên 5 tuổi à? – Người bán vé tò mò hỏi lại.
- Vâng.
- Nếu ông không nói cho tôi biết thì thằng bé được miễn phí rồi.
- Vâng, có thể không ai biết, nhưng con tôi tự nó biết.
Anh
còn nhớ đó là buổi sáng ngày chủ nhật, trời nắng trong, tiếng radio
chạy rọt rẹt bản tin đều đều, cầm điện thoại trong tay anh gửi một dòng
tin nhắn " Anh và em không hợp nhau, mong em tìm người khác tốt hơn,
sim này anh hủy trong 30 giây, đừng tìm anh vô ích". Tin nhắn gửi đi
rồi, sim đã hủy rồi mà trong lòng anh trống rỗng như một buổi chiều
hoang hoải. " Không cảm giác", anh cười nhạt một mình rồi chậm thở dài
nặng nhọc…
Anh
nghe tin về nàng đều đặn. Nàng vật vã đau đớn, khóc lóc, chửi rủa anh,
những tưởng nàng không sống nổi. Nàng bổ đi tìm anh ở những nơi nàng
biết. Nàng nốc rượu và khóc lóc. Rồi nàng lại yêu đời. Bốn tháng sau
nàng xúng xính người yêu mới, còn anh đơn độc mang nỗi đau nhàu nhĩ…
2. Định mệnh
Ngoại bệnh.
Trong
nhà nhiều người lắm, giọng đọc kinh cứ rì rầm. Ngoại bảo nó đến ngồi
bên. Bàn tay bé xíu của nó cầm bàn tay chai sần của ngoại lắc lắc, rồi
thiếp đi lúc nào không biết. Khi tỉnh dậy, nó thảng thốt:
-Ngoại ơi!
Gần hai mươi năm sau, như định mệnh, mẹ cũng bị ung thư như ngoại.
Nó cầm bàn tay gầy gò của mẹ:
-Mẹ ơi, con không ngủ quên đâu!
3. Khác nhau
"Mẹ ơi cho tiền con đóng học phí!". Cô bé ríu rít chạy tới bên mẹ
"Bao nhiêu?". Giọng mẹ lạnh tanh.
"Hai triệu". Cô bé đáp.
Mẹ với lấy cái túi treo trên giá móc đồ, rút ra một cái ví to màu đen.
"Năm triệu đấy con đóng học phí còn dư thì để tiêu vặt".
"Dzạ thank you momy !". Cô bé hí hửng cầm những tờ bạc phẳng lì thơm tho với những kế hoạch vui chơi mua sắm cùng với lũ bạn…
Trong lúc đó…
"Mẹ ơi mai là đến hạn đóng học phí rồi ạ…". Cậu bé nhỏ nhẹ nói, mặt hơi cúi xuống.
"Ờ…hai
trăm ngàn hả con…". Mẹ nói rồi móc ra từ trong túi quần ra một sắp
tiền nhàu nát, không có tờ tiền nào mệnh giá lớn hơn 20 nghìn cả.
Mẹ đếm đi đếm lại một hồi rồi đưa cho cậu bé một xấp tiền lẻ, cậu bé nhìn khuôn mặt lo âu của mẹ rồi lặng lẽ bước vào phòng.
Mẹ
cậu bé thì ngồi trong căn bếp nhỏ và đau nhói con tim khi nghĩ về hoàn
cảnh gia đình mình, về cậu con trai phải chịu nhiều thiệt thòi so với
chúng bạn…
4. Chỉ có một người thôi
Người đến dự đám cưới khá đông. Ông hàng xóm gọi bác làm công đến và bảo:
- Này, anh đi xem xem có bao nhiêu người đến dự đám cưới bên ấy.
Bác
làm công ra đi. Bác để lên ngưỡng cửa một khúc gỗ và ngồi lên bờ tường
đợi khách khứa ra khỏi nhà. Họ bắt đầu ra về. Ai đi ra cũng vấp phải
khúc gỗ, văng lên chửi và lại tiếp tục đi. Chỉ có một bà lão vấp phải
khúc gỗ, liền quay lại đẩy khúc gỗ sang bên.
Bác làm công trở về gặp người chủ.
Người chủ hỏi:
- Ở bên ấy có nhiều người không?
Bác làm công trả lời:
- Chỉ có mỗi một người mà lại là bà lão.
- Tại sao vậy?
-
Bởi vì tôi để khúc gỗ bên thềm nhà, tất cả đều vấp phải, nhưng cũng
chẳng ai buồn dẹp đi. Thế thì lũ cừu cũng làm như vậy. Nhưng một bà lão
đã dẹp khúc gỗ sang bên để người khác khỏi vấp ngã.
Chỉ có con người mới làm như vậy. Một mình bà lão là người.
5.Chuyện cái vé
Một người cha dắt đứa con 6 tuổi đi sở thú chơi. Đến quầy bán vé, người cha dừng lại đọc bảng giá:
"Người lớn: $10.00
Trẻ em trên 5 tuổi: $5.00
Trẻ em dưới 5 tuổi: Miễn phí"
Đọc xong, ông nói với người bán vé:
- Cho tôi 1 vé người lớn và 1 vé trẻ em trên 5 tuổi.
- Con ông trên 5 tuổi à? – Người bán vé tò mò hỏi lại.
- Vâng.
- Nếu ông không nói cho tôi biết thì thằng bé được miễn phí rồi.
- Vâng, có thể không ai biết, nhưng con tôi tự nó biết.
6. Ba…
Học
lớp 12, tôi không có thời gian về nhà xin tiền ba như 2 năm trước. Vì
thế, tôi viết thư cho ba rồi ba đích thân lên đưa cho tôi.
Từ nhà đến chỗ tôi trọ học chừng 15 km. Nhà nghèo không có xe máy, ba phải đi xe đạp. Chiếc xe gầy giống ba…
Cuối năm, làm hồ sơ thi đại học, tôi lại nhắn ba. Lần này, sau khi đưa cho tôi một trăm ngàn, ba hỏi:
- "Có dư đồng nào không con?".
Tôi đáp:
- "Còn dư bốn ngàn ba ạ".
Ba nói tiếp:
- "Cho ba bớt hai ngàn, để lát về, xe có hư như lần trước thì có tiền mà sửa".
Ba về, tôi đứng đó, nước mắt rưng rưng.
7.Thịt gà
Tạnh mưa, bọn trẻ bưng cơm đứng ăn trước cửa. Tý khoe:
- Nhà Tý ăn thịt gà.
Đêm đó, bà Tám chửi:
- Mả cha nó, nghèo mạt kiếp tiền đâu ăn gà, nó ăn gà bà, nó chết bất đắc.
Ông giáo buồn lắm, ngã bệnh, qua đời. Thương tình, hàng xóm lo ma chay. Tý hớn hở vì nhà nó đông vui.
Trời đổ mưa.
Thằng Tý la lớn:
- Con gà vô nhà, dậy bắt làm thịt ba ơi.
Mọi người nhìn theo. Thì ra, một con cóc dưới kẹt tủ đang giương mắt nhìn lên quan tài ông giáo.
8.Trả hiếu
Thằng
Út đói bụng, tìm Lan. Chị ơi nấu cho em gói mì. Từ sáng đến giờ hai
chị em chưa ăn gì cả. Nhà hết mì gói ăn liền lại hết cả gạo.
Lan
dỗ dành , ba đi xe ôm về thế nào cũng mua bánh mì cho em. Trời tối dần
vẫn không thấy ba về, Lan dẫn em ra đầu hẽm nơi anh Tư sửa xe gắn máy,
ngồi đợi. Tư và Lan thương nhau đã hơn hai năm. Tư đang cố dành dụm ít
tiền để sang năm làm đám cưới. Trời tối hơn, chú Bảy xe ôm chạy về báo
tin ba bị xe *ng gãy chân rồi. Bệnh viện đòi 5 triệu mới chịu bó bột.
Lan
về nhà thay áo, chạy vội ra nhà dì Năm đầu phố. Dì ơi con bằng lòng.
Đêm bán trinh cho ông Đài Loan, Lan khóc lặng lẽ. Anh Tư ơi, cho em xin
lỗi…
9.Tình đầu
Mười
tám tuổi, yêu tha thiết, tỏ tình. Nàng chu mỏ: học trò, nhỏ xíu, bày
đặt. Hai mươi hai, Thiếu úy Sư Đoàn 18, về phép đến thăm, nàng lạnh
lùng. Sợ làm góa phụ lắm. Hai mươi sáu Đại úy Trưởng khối CTCT Trung
Đoàn. Khó chết rồi, xin bỏ trầu cau. Nàng ậm ừ để suy nghĩ lại đã.
Tháng 4/75 chạy giặc, lạc mất nhau.
Ở
tù ra, gặp lại. Nàng đã có chồng, hai con. Buồn và mặc cảm, thôi cứ ở
vậy không lấy ai. Ba mươi năm sau, lận đận quê người, gặp lại. Nàng
chồng chết, các con trưởng thành ra ở riêng. Mừng rơn, mời nàng đi ăn
cơm tối nhà hàng. Tỏ tình. Nàng thẳng thừng: già rồi bận bịu nhau làm
gì, ở một mình cho khỏe.
10.Nồi cá bống kho tiêu
Ba
mươi tuổi đầu, lận đận chiến chinh, chưa kịp lấy vợ thì trời sập. Đi
tù. Mẹ thăm nuôi 6 tháng một lần. Quà chỉ có nồi cá bống kho tiêu và
nước mắt thương con. Được 3 năm thấy mẹ già đi, tóc bạc phơ. Thương mẹ,
hắn bảo mẹ đừng lên thăm nữa. Nhưng đến kỳ thăm lại đi ra đi vào,
trông ngóng mẹ. Suốt hai năm không thấy mẹ lên thăm.
Được
tha, về nhà mới hay khi mẹ về gặp mưa bị cảm nặng trong lần thăm nuôi
sau cùng và đã qua đời hai năm rồi. Giỗ mẹ, hắn đi chợ mua cá bống về
kho tiêu. Giỗ xong bưng chén cơm và *a cá bống kho tiêu cúng mẹ xuống
ăn, hình như có vị mặn của nước mắt.
11. Mất xe
Nhà có hai chiếc xe đạp. Mẹ đi dạy hàng ngày phải chạy một chiếc. Còn lại một chiếc cho nó đi học đại học.
Hơn
hai năm đại học trôi qua, lối sống nhộn nhịp ở thành phố đã cuốn hút
nó. Những quán nhậu, quán cà phê, quán bi da trở nên quen thuộc đối với
nó.
Một
buổi tối nó đi bộ về nhà trọ. Mặt buồn xo. Hai đứa bạn cùng phòng đang
học bài bật dậỵ "Xe mày đâu?". "Mất rồi". Để giáo trình lên bàn, nó
nằm úp mặt vào gối, chẳng buồn nói chuyện. Hai đứa bạn lại gần vỗ về,
an ủi.
Cuối
tháng nó về quê. Ba mẹ không mắng, chỉ buồn. Ngày đi, ba cho tiền. Nó
nhét tiền vào bóp. Một tờ giấy mỏng chợt rơi xuống đất. Mẹ nhặt vội tờ
giấy và trả lời thắc mắc của ba :"Hóa đơn thuốc của em, tháng trước em
cho con tiền vô tình cái hóa đơn bị kẹp vào giữa xấp tiền, may mà còn".
Nó
nhìn mẹ, hai dòng nước mắt lăn dài trên má. Ba đâu biết rằng, cái hóa
đơn thuốc mà mẹ nói chính là giấy biên lai cầm chiếc xe đạp của nó.
12. Những chiếc bao lì xì
Ba mẹ làm lớn, tết đến tôi được nhận nhiều bao lì xì đỏ thật đẹp với lời chúc học giỏi và chóng lớn.
Những bao lì xì xé ra tôi mua đồ chơi và bỏ đầy con heo đất.
Chiều, thấy thằng con dì Ba cầm thật nhiều bao lì xì. Tôi hỏi: "Mày được bao nhiêu?"
Nó đáp: "Em nhặt ở sọt rác nhà anh 50 cái ""
13. Khóc
Vừa
sinh ra đã vào trại mồ côi, trừ tiếng khóc chào đời, chồng tôi không
hề khóc thêm lần nào nữa. Năm 20 tuổi, qua nhiều khó khăn anh tìm được
mẹ, nhưng vì danh giá gia đình và hạnh phúc hiện tại, một lần nữa bà
đành chối bỏ con. Anh ngạo nghễ ra đi, không rơi một giọt lệ.
Hôm
nay 40 tuổi, đọc tin mẹ đăng báo tìm con, anh chợt khóc. Hỏi tại sao
khóc, anh nói: "Tội nghiệp mẹ, 40 năm qua chắc mẹ còn khổ tâm hơn anh."
14. Con nuôi
Thầy
giáo lớp 1 thảo luận với lớp về một bức hình chụp, có một cậu bé màu
tóc khác mọi người trong gia đình. Một học sinh cho rằng cậu bé trong
hình chính là con nuôi. Một cô bé nói: - Mình biết tất cả về con nuôi
đấy.
Một học sinh khác hỏi: - Thế con nuôi là gì?
Cô bé trả lời: - Con nuôi nghĩa là mình lớn lên từ trong tim mẹ mình chứ không phải từ trong bụng.
15. Qùa sinh nhật
Trong
năm đứa con của má, chị nghèo nhất. Chồng mất sớm, con đang tuổi ăn
học. Gần tới lễ mừng thọ 70 tuổi của má, cả nhà họp bàn xem nên chọn
nhà hàng nào, bao nhiêu bàn, mời bao nhiêu người. Chị lặng lẽ đến bên
má: "Má ơi, má thèm gì, để con nấu má ăn?"
Chưa
tan tiệc, Má xin phép về sớm vì mệt. Ai cũng chặc lưỡi: "Sao má chẳng
ăn gì?" Về nhà, mọi người tìm má. Dưới bếp, má đang ăn cơm với tô canh
chua lá me và dĩa cá bống kho tiêu chị mang đến ...
16. Vòng cẩm thạch
Cha
kể, cha chỉ ao ước tặng mẹ chiếc vòng cẩm thạch. Tay mẹ trắng nõn nà
đeo vòng cẩm thạch rất đẹp. Mỗi khi cha định mua, mẹ cứ tìm cách từ
chối, lúc mua sữa, lúc sách vở, lúc tiền trường... Đến khi tay mẹ đen
sạm, mẹ vẫn chưa một lần được đeo.
Chị
em hùn tiền mua tặng mẹ một chiếc thật đẹp. Mẹ cất kỹ, thỉnh thoảng
lại ngắm nghía, cười: "Mẹ già rồi, tay run lắm, chỉ nhìn thôi cũng thấy
vui" Chị em không ai bảo ai, nước mắt rưng rưng...
17. Nó
Ba
nó bỏ đi lúc nó còn đò hỏn. Ngoại và mẹ nuôi nó trong nghèo khó. Đau
khổ và cả hạnh phúc. Được vài năm, cái đói nghèo cướp mất ngoại.
Thiếu
hơi bà, nó ngằn ngặt khóc đêm. Mẹ chỉ ôm nó vào lòng, để tay lên ngực
trái, dỗ dành "Ngoại có đi đâu! Ngoại ở đây mà!". Vậy là nó nín.
Rồi
mẹ cũng theo bà. Hôm tang mẹ, thấy dì khóc, nó bảo: "Mẹ có đi đâu! Mẹ ở
đây mà!", rồi lấy tay đặt lên trên ngực trái, chỗ trái tim. Nó dỗ thế
mà dì chẳng nín, lại ôm nó khóc to hơn.